Tuti
Tổng số bài gửi : 1217 Hoạt Động : 1721 Join date : 08/11/2009 Đến từ : Quảng Ninh, Hải Phòng, Đồng Nai.
| Tiêu đề: TÊN TRỘM LƯỢC CỦA NGƯỜI ĐẦU HÓI (truyện ngắn sưu tầm) Thu Jul 15, 2010 10:31 pm | |
| Lê Tân dịch từ THE THIEF OF THE BALD MAN'S COMB, của Edward D. Hoch (Mỹ).
Đã hơn một năm qua kể từ khi Nick Velvet gặp Sandra Paris, tay trộm chuyên nghiệp nổi tiếng hơn Nick. Sự cạnh tranh giữa Sandra Paris - biệt danh Nữ hoàng Trắng - và Nick đã đi đến một thỏa thuận và mối quan hệ khá dễ thương: cả hai đều cố tránh xâm phạm đất làm ăn của nhau. Nhưng khá ngạc nhiên khi nàng mời Nick ăn sáng tại Waffle House trên đường 22.
- Chào Sandra, trông em quyến rũ quá!
Nick chào trong khi lách người vào trong. Nàng mỉm cười đáp lại:
- Sáng sớm đã được khen rồi! - Vì em quá hấp dẫn, không phải sao?
Hắn liếc nhìn bảng thực đơn rồi gạt nó sang bên.
- Em đang làm gì vậy? Dạo này anh không thấy báo chí nhắc nhở vụ nào có vẻ dính dáng đến em. - Nghề nghiệp của chúng ta tốt nhất là đừng để báo chí đánh hơi được. Anh dư hiểu mà Nick?
Họ gọi thức ăn. Nhâm nhi ly nước cam, nàng tiếp:
- Em muốn thuê anh làm một vụ. - Bất thường đấy. Từ sau lần em nhờ anh vụ viện bảo tàng... - Lần này khác hẳn. Một người đàn bà nhờ em một vụ với tiền công rất cao, nhưng em không hoàn thành nổi. Mà em thì không muốn từ chối số tiền đó, và cũng không muốn thú nhận với bà ta là em bỏ cuộc. - Kể chi tiết đi Sandra. - Nơi ấy ở miền Nam, sau những ngọn đồi. Anh sẽ biết địa chỉ nếu anh đồng ý làm vụ này. Người đàn bà đó nhờ em đánh cắp một cái lược... - Có giá trị chứ? - Không. Một cái lược bỏ túi tầm thường mà gã đàn ông đó luôn mang theo mình. - Hắn là ai? - Willie Franklin. Hắn và hai người em trai sống ở nơi hẻo lánh nhất của vùng đồi đó. Họ rất hiếm khi lên thành phố. Có lời đồn hắn làm rượu lậu nên sống ẩn dật như thế. - Thời buổi này mà còn có người làm rượu lậu? Nghe cứ như chuyện bốn năm chục năm trước. - Chẳng hiểu nổi. Nhưng hắn sống xa lánh mọi người. Anh em hắn ở trong một nhà máy xay bỏ hoang bên sông Casaqueek. Em đã đến đó tuần trước đấy Nick.
Nàng chống tay lên bàn, nghiêng người về phía Nick. Nick thấy nàng căng thẳng nhưng duyên dáng hơn bao giờ hết.
- Hình như đó là đất của đàn ông - nàng tiếp - chứ không phải dành cho đàn bà, thật lạ. Không lâu sau khi em đến, mọi người đều biết. Một buổi sáng sớm em đến bên cái giếng nước... - Trước bữa điểm tâm? - Hẳn rồi! Rắc rối là có hai phát súng trường bắn sát em đến nỗi em cảm thấy tiếng gió của nó. Trở lại chỗ để xe thì bánh xe xẹp lép. Sáng hôm sau em thấy có con chó chết trên băng ghế sau trong xe. Thế là em chuồn. - Vì thế em muốn bỏ cuộc? - Em có nói bỏ cuộc đâu? Nhưng việc này cần có đàn ông, mà em hóa trang thành đàn ông thì khó quá. - Bao nhiêu? - Thù lao cho anh như mọi khi. - Em nhận được bao nhiêu Sandra?
Nàng mím môi, rồi nhỏ nhẹ:
- Năm mươi ngàn. - Vậy thì anh lấy bốn mươi ngàn. - Cái gì? Thù lao của anh mọi khi là... - Em cần anh chứ? - Dĩ nhiên!... Thôi được. - Bây giờ nói cho anh rõ về người đàn ông và cái lược. Hắn trông ra sao? - Willie Franklin là anh cả. Những gì em biết chỉ là một bức ảnh bọn họ chụp vào sinh nhật thứ 70 của bà mẹ hồi năm ngoái.
Nàng đưa cho Nick bức ảnh màu chụp ba người đàn ông mặc sơ-mi, quần bò, đang nheo mắt trong ánh nắng. Người đứng giữa đầu hói gần như trọc. Người bên phải có bộ ria cắt tỉa công phu. Người thứ ba râu ria lởm chởm.
- Người để râu là em út, - Sandra nói - Jud Franklin, gần 30. Bên phải là Jessie, khoảng 35. Willie đứng giữa. - Người đầu hói?
Nick hỏi một cách hồ nghi. Sandra thở dài:
- Đúng thế. Em muốn nhờ anh đánh cắp cái lược của hắn.
*****************
Hai hôm sau Nick bay đi miền Nam. Nick định đến thẳng đó bằng xe riêng nhưng e rằng biển số New York của hắn dễ gây sự chú ý trên những con đường làng hẻo lánh ven đồi miền quê phía Nam này. Từ sân bay, hắn thuê một chiếc xe hơi để đến nơi hành sự: đồi Casaqueek. Đông Alum, nơi hắn đến, là một làng nhỏ bên sông Casaqueek với một quán rượu, một cửa hàng bách hóa, một trạm cứu hỏa và một nhà thờ. Vỏn vẹn chỉ có thế, chiếm bốn góc của ngã tư đường chính. Nick cho rằng có Đông Alum hẳn có Tây Alum, có thể phía bên kia chiếc cầu gỗ lung lay, nhưng đã chẳng thấy gì khi hắn qua cầu. Đỗ xe cạnh bar rượu, hắn bước vào quán. Có vẻ như đây là nơi thích hợp để bắt đầu công việc. Pha rượu là một người đàn ông trung niên tên André mà Nick cho rằng có thể hắn phiêu bạt đến từ Tây Alum. Đặt cái ly và chai bia trước mặt Nick, hắn hỏi:
- Vừa mới đến? - Tìm gia đình Franklin. Tôi đến từ thủ đô để giải quyết yêu cầu bồi thường bảo hiểm của họ. - Bà già sống ở phía trên đường Post. Rẽ phải khi vừa qua cầu. Đi khoảng một cây số. Nhà của họ ở bên trái. - Những người con trai cũng ở đó? - Thỉnh thoảng. Họ thường ở đâu đó trên đồi. Bà già sống với người đàn ông nô bộc da đen. - Ông Franklin chết rồi à? - Lâu rồi, vì bệnh ung thư.
Nick uống cạn ly bia rồi ra xe. Lái xuống phía dưới con đường một chút, hắn thấy bảng chỉ đường đến một khách sạn nhỏ, nơi Sandra Paris đã ở. Không sợ việc có thể nhận một con chó chết trong xe, hắn đến khách sạn đặt phòng rồi trở lại cầu, lái xe về hướng nhà Franklin. Ngôi nhà vườn khoảng ba mẫu vuông nằm trên sườn đồi. Một con chó Đức cột xích sủa inh ỏi khi hắn dừng xe trước cổng. Một bà già tóc bạc phơ xuất hiện ở cửa mắng con chó rồi hỏi:
- Ông cần gì? - Tôi tìm ông... à... - Nick vừa nói vừa vờ xem giấy tờ trong cái cặp nhỏ - ông Franklin. Willie Franklin, về việc đòi bồi thường bảo hiểm. - Willie là con trai tôi, đứa lớn. Tôi không biết gì về chuyện nó đòi bồi thường bảo hiểm cả. - Bà là Franklin... - Cassy, mọi người gọi tôi như thế.
Bà mỉm cười và Nick nhận ra tàn dư của một sắc đẹp lộng lẫy trên khuôn mặt bà, cho dù bà ta đã 71.
- Vâng, thưa bà Cassy, con trai bà có nhà chứ? - Willie không ở đây. Nó ở trên đồi với các em nó. - Xin bà vui lòng chỉ giúp. - Nó không thân thiện với khách vãng lai đâu. Cả tôi cũng không bao giờ đến đó. - Anh ấy sẽ thân thiện với tôi, thưa bà. Tôi mang hóa đơn bồi thường thiệt hại do bão gây ra cho nhà xưởng của anh ấy. - Thiệt hại cho nhà máy? - Bà nhíu mày cố nhớ. Một sợi tóc bạc vướng ngang mặt, bà gạt nhẹ nó sang bên - Nó chưa hề nói gì với tôi. - Có lẽ không cần thiết. Anh ấy không muốn bà bận tâm chăng. Nhà xưởng đó là của bà? - Không. - Bà chỉ tay về phía đỉnh đồi - Nó ở phía đó. - Xin bà hiểu cho, phải có chữ ký của anh ấy tôi mới giao hóa đơn. Đó là lý do chúng tôi không gửi bằng đường bưu điện. - Có lẽ Gus giúp được ông - vừa nói bà vừa vẫy người đàn ông da đen cao lớn mới xuất hiện nơi cửa - Gus, ông đây đang tìm Willie, coi xem anh có giúp ông ấy được không. Tôi phải đưa con Lucky vào nhà.
Tóc Gus bạc gần như tóc bà chủ nhưng Nick đoán ông ta không quá 60. Da ông ta hơi trắng nhưng tóc, môi và những nét chung chung thì không thể lầm là người da trắng được. Trông ông ta có vẻ là người suốt đời làm việc chân tay.
- Tôi có thể giúp gì cho ông? - Ông ta hỏi. - Tôi là Nicholas, ở văn phòng bảo hiểm đời sống và pháp lý của tiểu bang. Tôi đem hóa đơn cho ông Willie Franklin nhưng ông ấy phải ký tên. Ông có thể giúp đưa tôi đến chỗ ông ấy? - Cả mấy đứa đều không thích người lạ. - Không sao, họ sẽ thích tôi. - Người ta đồn chúng hay bắn vào người lạ - ngẫm nghĩ một lát Gus nói. - Họ sẽ không bắn tôi nếu có ông đi cùng - Nick móc ví - Ông coi đây, tôi muốn mau xong việc. Chỉ cần giao xong hóa đơn mấy ngàn đô-la này là tôi đi ngay. - Tôi sẽ đưa ông đi - Gus nhún vai - Cứ để xe hơi ở đây. Con đường ngắn nhất là đi thẳng lên đỉnh đồi.
Nick khóa xe rồi cùng người đàn ông da đen leo lên đỉnh đồi. Họ trông thấy con sông ngoằn ngoèo uốn khúc chia hai vùng quê.
- Cảnh đẹp quá! - Nick nói. - Mùa Xuân còn đẹp hơn nhiều. - Chắc ông đã thấy nhiều mùa Xuân ở đây? - Tôi sống với ông bà Franklin gần cả đời - Gus quay lại nhìn Nick - Lúc tôi đến, họ mới có một con. - Ông Franklin đâu? - Chết vì ung thư 15 năm rồi. Bà ấy sống một mình từ đấy. Tôi làm tất cả những gì có thể cho bà ấy. Mấy thằng con trai không quan tâm tới mẹ chúng. - Bà ấy không có con gái? - Có một đứa con trai nữa, - người nô bộc da đen lắc đầu - tên Tom. Nó bỏ nhà đi từ năm 17 tuổi. Nghe đâu lập nghiệp ở miền Tây. - Lâu chưa? - 12 năm rồi. Nó ở giữa Jessie và Jud. Tôi chăm sóc cả bốn anh em chúng. - Họ không thường xuyên về nhà với bà mẹ à? - Chúng ở trên đồi, chỗ nhà máy xay cũ. Willie và mẹ không hạp nhau. Cả ba đứa đều chưa lập gia đình. - Mỗi gia đình thường có một chuyện không vui.
Họ khó nhọc leo lên đồi trong im lặng. Lát sau họ thấy chỗ rẽ nhánh của con sông phía dưới. Gus chỉ ngón tay xương xẩu về phía trước, nói:
- Đó.
Nick thấy một căn nhà lớn toàn bằng gỗ ngay cạnh bờ sông. Các khung cửa sổ đều sơn trắng và một bánh quay cối xay gió màu vàng. Căn nhà thuộc kiểu xây dựng của kỷ nguyên khác, nhưng hình như cũng được trau chuốt cho sáng sủa. Khi họ bắt đầu xuống đồi. Nick thoáng thấy bóng người bên cửa ra vào cối xay. Và gần như ngay lập tức, một phát súng nổ vang. Nick nằm rạp xuống đất nhưng Gus cười:
- Ông chưa quen với lối sống ở đây. Nếu hắn muốn bắn ông thì hắn chờ ông đến gần hơn nữa. Hắn bắn thế là chỉ để cảnh cáo vì hắn không biết chúng ta là ai.
Ông già da đen bước đến bìa rừng giơ tay vẫy và la lớn. Nick thấy gã đàn ông râu ria - chắc là Jud, người trẻ nhất - đặt khẩu súng xuống và lui vào bên trong. Vậy là mình sẽ được tiếp đón, Nick nghĩ thầm. Mất gần mười phút nữa để xuống đường đồi khá dốc. Đến gần căn nhà hơn, Nick mới thấy nó hư nát hơn nhìn từ xa. Cả lớp sơn có vẻ sáng sủa cũng bị bong tróc khá nhiều. Hai người ra gặp họ. Jud vẫn cầm súng, nhưng im lặng. Người kia có bộ râu rất tỉa tót, mắt xanh như mắt bà mẹ, hỏi:
- Ông đưa ai đến đây vậy Gus? - Ông này là người của hãng bảo hiểm, đem hóa đơn cho Willie, bồi thường thiệt hại của nhà máy xay.
Hai gã nọ liếc nhìn nhau, bối rối.
- Chẳng có thiệt hại gì ở đây cả. - Do bão - Nick nhanh nhẩu - Có đơn đòi bồi thường và được chấp thuận. Có lẽ do mẹ các ông đứng đơn và quên mất. Tôi là Nicholas ở văn phòng bảo hiểm đời sống... - Hỏi xem Willie có biết chuyện này không? - Jessie nói với em hắn.
Jud quay đi, vẫn cầm khẩu súng. Gus có vẻ bồn chồn, nói với Jessie:
- Tôi phải trở về nhà, bà ấy sợ ở một mình.
Jessie nhìn Nick bằng đôi mắt xanh nhạt, hỏi:
- Ông biết đường về chứ, ông Nicholas? - Tôi nghĩ không khó. - Về đi Gus - Jessie bảo người da đen - Chúng tôi sẽ gặp ông sau.
Khi người đàn ông da đen nhanh nhẹn leo lên đồi, Jessie mỉm cười:
- Ở tuổi đó mà khỏe thật. Ông ta gần 70 rồi đấy. - Trông ông ta trẻ hơn nhiều. - Lúc trẻ ông ta đẹp trai có tiếng. Chúng tôi nghĩ lẽ ra ông ta phải theo đuổi cái gì lớn lao hơn là chôn cuộc đời ở đây. - Tôi thấy sống ở đây êm ả hơn. - Nick nhận xét.
Có mùi gì thoang thoảng mà Nick chưa hề biết. Hắn tự hỏi không biết nhà máy xay lậu này đang sản xuất cái gì. Jud trở lại cùng khẩu súng:
- Anh ấy không biết gì về vụ bảo hiểm cả, cũng không có thiệt hại gì ở đây. Có lẽ lầm lẫn rồi. - Đây - Nick chìa tờ hóa đơn - Tất cả đã được ký và đều hợp lệ. Ba ngàn năm trăm bốn mươi đô-la. Tôi cần chữ ký của ông ấy. - Tôi đem đến cho Willie - Jessie chìa tay - và bảo anh ấy ký tên nhé. Anh ấy đang bận. - Ông ấy bận lắm à? - Công việc mà. Ai có việc nấy. - Xin lỗi, biên lai phải được ký trước mặt tôi, thủ tục của hãng chúng tôi là thế.
Hai anh em gã kia có vẻ bí, cùng vào nhà xì xầm trao đổi. Lát sau Jessie bước ra:
- Theo tôi.
Nick vào nhà và cùng gã em leo lên cầu thang. Gian chính của căn nhà xưởng được dành làm nơi ở khá tiện nghi. Có chiếc TV và một dãy những khẩu súng săn. Cửa sổ trông ra sông, phong cảnh khá đẹp. Nhà bếp tiện nghi và phòng ăn ở đầu kia của căn phòng lớn. Không thấy có bóng dáng phụ nữ ở đây. Jessie dẫn đường lên cầu thang gỗ đến tầng 2. Nick thấy những cửa ra vào chia cách các phòng ngủ. Nhà tắm chiếm phần khá rộng của phòng này. Nhà kho cũng rộng ở phía bên kia. Nick cố liếc nhìn vào khi Jessie mở cửa.
- Willie, ít phút thôi nhé. - Hắn bảo.
Một người đàn ông đầu hói mập mạp bước ra. Hắn nhìn Nick với vẻ tức giận cố nén.
- Tại sao mày dẫn anh ta đến đây? - Hắn hất đầu với Jessie. - Anh ta phải nhìn thấy anh ký vào biên lai, không thì anh ta không chịu đi. - Tôi là Willie Franklin - hắn càu nhàu mấy câu rồi chìa tay cho Nick - anh cần gì ở tôi? - Có đơn đòi bồi thường thiệt hại do bão - Nick bắt tay và đưa ra thẻ nhân viên bảo hiểm. - Không hề có thiệt hại gì cả. - Có lẽ mẹ ông đứng đơn nhưng quên. - Đây không phải tài sản của bà ấy. - Không sao, tôi chỉ cần chữ ký của ông. Tôi bận lắm.
Nick đoán gã đầu hói khoảng 40 tuổi, tuy dáng người mập và cái đầu hói khiến hắn trông có vẻ già hơn. Hắn cầm giấy lĩnh tiền và biên lai đọc kỹ. Nick không bao giờ tin những tên lừa đảo khi hắn sắp móc túi chúng, nên hóa đơn về số tiền là đồ thật. Jessie đề nghị:
- Hay ta hỏi mẹ về việc này? - Việc quái gì phải hỏi - Willie cười toét miệng - Của trên trời rơi xuống thì cứ nhận, người đời nói thế mà. Ai cho mượn cái bút đi.
Nick cố tình lần lữa không đưa cây bút của mình. Sau cùng Willie phải lục trong túi quần hắn. Hắn mặc cái quần lính cũ kỹ. Hai bàn tay mập của hắn lôi ra từ hai cái túi to những thứ lỉnh kỉnh rồi thả lại vào túi ngay. Nick kịp nhận ra cái lược nhỏ màu đen. Willie lấy được cây bút bic và cẩn thận ký tên.
- Rồi, ông bạn vừa lòng chưa? - Tốt. - Nick trao giấy lĩnh tiền cho hắn khi nhận lại biên lai - Tôi còn phải đi nơi khác. - Khoan đã - Jud bỗng nói - Làm sao chúng tôi biết ông có phải là cớm đến để dò la nơi đây hay không? - Tôi chỉ là người của hãng bảo hiểm - Nick cố trấn an họ - Dù các ông có lò rượu lậu ở đây thì cũng chẳng có ý nghĩa gì với tôi.
Mấy anh em nhà Franklin cười ha hả. Willie xua tay:
- Đi, đi mau và đừng có trở lại đấy. Chúng tôi canh gác ngày đêm, đừng để chúng tôi lầm ông là hươu nai đấy.
Khi Nick xuống sườn đồi dốc trở về nhà bà Cassy, hắn nghe một tiếng súng và tiếng cành cây gãy phía trước. Viên đạn không nhằm vào hắn, mà chỉ có ý đuổi hắn.
**************************************
Việc đầu tiên Nick làm khi về đến khách sạn là gọi cho Sandra Paris ở New York. Hắn nói ngay khi nàng vừa thưa máy:
- Anh gặp khó khăn nhưng không nghiêm trọng lắm. Nếu anh được gặp người đã thuê em thì sẽ đỡ cho anh nhiều... - Tại sao thế? - Anh đã đến chỗ nhà xưởng hôm nay, cũng giống như em đã thấy, mấy tên đó có vẻ thích chơi súng lắm. Anh muốn biết có phải chúng sẵn sàng bắn người không? - Theo khách hàng của em cho biết thì chúng rất nguy hiểm, vì thế mà em muốn rút lui. Em không chỉ sợ súng mà còn sợ luôn cả cái vụ quái quỷ này Nick ạ. Em thích những phi vụ ở thành phố hơn cái miền quê chết tiệt đó. - Cho anh số phôn của bà ta được chứ? - Không, nếu bà ta chưa đồng ý. - Hỏi lại bà ấy đi rồi gọi lại cho anh - hắn đọc cho nàng số phôn của khách sạn.
Không đầy 10 phút sau nàng gọi lại:
- Bà ấy tên Dusty Wayne, hát nhạc đồng quê và nhạc miền Tây cho một bar ở Gunnerville. Cách chỗ anh khoảng 30 cây số. Anh có thể gặp bà ấy tối nay, sau 8 giờ. Em có nói với bà ấy anh là người đàn ông lớn tuổi và rất quyến rũ. - Cảm ơn! - Hắn nhận thấy sự hài hước trong giọng nói của nàng. Hắn đáp mà cảm thấy cổ họng mình khô khốc. - Không phải cảm ơn. Tên bar là Hardy, nằm ngay đầu đường chính...
Tối đó Nick tìm thấy Gunnerville không mấy khó khăn. Hardy có vẻ là một quán rượu kiểu cổ hơn là một bar, với chỗ đậu xe rộng rãi và bảng hiệu gắn đèn néon xung quanh. Xe rất nhiều khiến hắn có cảm giác hôm nay là cuối tuần. Trong quán toàn những bàn nhỏ và một sàn nhảy. Nick gọi bia, đứng cạnh quầy rượu, lắng nghe giọng hát ngọt ngào của ca sĩ đang hát nhạc đồng quê. Cô ta mặc quần da hoẵng, ống túm, chơi guitar thùng. Nick cứ ngỡ đang ở thập niên 1960. Hắn đưa mảnh giấy nhỏ nhờ người bồi bàn đem đến cho cô ta. Ngay sau đó cô ta đặt cây guitar xuống ghế và xin phép khán giả nghỉ giải lao. Cô ta đến bên Nick:
- Anh là Nick Velvet? - Vâng. - Tôi là Dusty Wayne.
Nhìn gần Nick mới thấy cô ta quyến rũ kiểu tinh nghịch. Có lẽ tuổi cô ta khoảng 35. Tóc cắt ngang trán dài gần tới mi mắt. Cái quần da hoẵng ôm vừa người thật xinh xắn.
- Tôi ngưỡng mộ giọng hát của cô, gợi nhớ đến Loretta Lynn. - Cảm ơn. - cô ta cười nổi rõ hai lúm đồng tiền trên má - Sandra nói anh rất dễ thương. - Làm sao cô quen Sandra? - Từ hồi đi học. Chúng tôi chung lớp ở đại học một năm. Sau đó tôi bỏ học để rong ruổi đây đó cùng cây guitar. - Cô biết tôi đến đây làm gì chứ? - Chúng ta lại bàn đằng kia nhé - cô ta nói sau khi liếc nhanh hai bên quầy rượu - tôi muốn nói chuyện riêng tư một chút.
Nick theo cô ta tới một bàn sát tường khuất đám đông. Cô ta đốt thuốc hút rồi nói với vẻ lúng túng:
- Tôi chỉ yên lòng khi biết rõ về cái lược đó. - Tại sao nó quý giá đối với cô? - Khi mới vào nghề hát, tôi đã yêu một người trong mấy anh em nhà Franklin, Tom Franklin. Anh ấy nhỏ hơn tôi 6 tuổi. Năm ấy anh ta 17 và là người đẹp trai nhất trong bọn họ. Da đen, tóc quăn, ánh mắt như hớp hồn người. Chúng tôi dự định ra đi cùng nhau, ngao du khắp đất nước, hát nhạc đồng quê. Rồi bỗng dưng anh ấy biến mất. Willie bảo rằng Tom bỏ nhà đi, hình như đến miền Tây lập nghiệp. - Còn cái lược? - Tôi đang kể đây. Tom luôn day dứt với đầu tóc của mình. Tom muốn có mái tóc của Elvis, nhưng khốn nỗi, tóc anh ấy quá quăn. Tuy nhiên tôi vẫn tặng anh ấy cái lược và Tom luôn mang nó theo người. Cái lược có khắc 2 chữ TF, tên tắt của Tom. Anh ấy coi nó như một lá bùa may mắn và không hề rời nó, và nếu có đi miền Tây thì cũng sẽ mang nó theo, chắc chắn. Anh ấy có thể bỏ tôi nhưng không bỏ cái lược. Hai tháng trước có một người ở Tây Alum cho tôi biết, ông ta tình cờ gặp Willie Franklin tại một nhà thuốc tây bên kia đồi Casper. Willie làm rơi cái lược khi móc tiền ra. - Có thật đấy - Nick chen ngang - tôi đã nhìn thấy nó. - Ông bạn tôi lấy làm lạ vì người đầu hói gần trọc như Willie mà lại dùng lược. Tôi cũng nghĩ thế. - Sau khi châm điếu thuốc khác, cô tiếp - Từ lâu tôi vẫn không tin chuyện Tom bỏ đi 12 năm trước mà không có một lời với tôi. - Theo cô thì... - Tôi nghĩ - Dusty thở gấp - Willie đã giết Tom và chôn anh ấy ở đâu đó. Anh em họ như có thù hằn với nhau. Có thể tôi không bao giờ chứng minh được điều đó, nhưng tôi muốn biết... Nếu đúng là Willie đang giữ cái lược đó, tôi sẽ chứng minh được mọi chuyện. - Cô trả rất nhiều tiền để tìm sự thật? - Tôi thực hiện được 2 đĩa CD, tổ chức được vài chương trình nhạc hội nên cũng có chút tiền. Bây giờ tôi đã có gia đình, nhưng đôi khi tôi vẫn nhớ đến Tom và muốn biết thật sự chuyện gì đã xảy ra cho anh ấy. Tôi nghĩ để có được sự thật, số tiền tôi bỏ ra là xứng đáng. - Tôi sẽ hết sức giúp cô. - Nick hứa.
*****************************
(Mời các bạn theo dõi tiếp phần 2 vào ngày 19.7.10). | |
|