Giọt nước mắt thương dânBài đăng trên Lao Động - Số 257 - Thứ sáu 02/11/2012 08:57Lê Thanh PhongNữ đại biểu Võ Thị Dung (TPHCM) bật khóc khi nhắc đến cuộc sống quá thiếu thốn của những bệnh nhân ở một trại phong bà vừa đến thăm. Những giọt nước mắt của bà đã làm cho nghị trường lặng đi vì xúc động.
Đại biểu Võ Thị Dung khóc vì nơi bà đến thăm, hằng ngày, mỗi người bệnh chỉ được cấp 8.000 đồng cho hai bữa ăn. Trong lúc đó, ngân sách để lãng phí bởi nhiều khoản chi tốn kém, không cần thiết, thậm chí vượt chi tới cả nghìn tỉ đồng. Lời nói của bà thật giản dị, chỉ bấy nhiêu thôi nhưng như xoáy vào tâm can của mọi người.
Bởi vì, ai cũng có thể hiểu được rằng, trại phong mà đại biểu Võ Thị Dung đến chỉ là một trong nhiều nơi, rất nhiều nơi như thế và còn thê thảm hơn thế.
Đại biểu Trần Du Lịch từng phát biểu trên báo Lao Động về cảm xúc của ông trong một lần sang Nga, khi nghe nói về những người lao động Việt Nam bị đối xử tàn tệ ở các xí nghiệp ''đen'': “Tôi đắng miệng nuốt cơm không được. Tôi nghĩ rằng, không thể vì miếng cơm manh áo mà con người làm việc và sống như nô lệ thời trung cổ”.
Còn trong nước thì sao? Rất nhiều công nhân sống thiếu thốn, khổ cực, bị vắt kiệt sức lao động để đổi lấy đồng lương rẻ mạt. Họ sống trong những khu nhà trọ tồi tàn, mất vệ sinh. Họ teo cơ vì thiếu ăn, suy dinh dưỡng trầm trọng. Bất cứ đại biểu nào có dịp đến với họ, chắc chắn cũng thương cảm họ đến rơi nước mắt hoặc đắng miệng nuốt cơm không được.
Còn nữa, người dân ở vùng nông thôn, miền núi sống rất cơ cực, sợ rằng không có nổi 8.000 đồng cho hai bữa cơm. Nếu đi hết những nơi như thế, e không đủ nước mắt để khóc thương dân.
Còn nữa, hãy cứ lên những chiếc tàu của Vinashin đang phơi giữa biển, tận mắt thấy sự mục nát của nó, thấy hàng nghìn tỉ đồng của dân đang trở thành phế phẩm. Bất cứ ai cũng phải bật khóc vì thương dân, vì căm giận.
Còn nữa, hãy đến các công trình, dự án bị ''rút ruột''. Vì tiền của các dự án đó bị rút cho nên dân mình mới khốn khổ, nước mình mới tụt hậu. Nhìn những dự án công trình lãng phí khắp nơi trên quê hương này, nước mắt chảy ngược vào trong.
Còn nữa, và còn nhiều nữa không thể kể hết. “Giọt nước mắt thương dân, dân mình phận long đong… Ôi! dòng nước mắt trong tim, chảy lai láng vào hồn, nửa đêm gọi đến mình” (Giọt nước mắt cho quê hương - Trịnh Công Sơn). Nước mắt của người thương dân, nhưng còn nước mắt của dân nữa. Những giọt nước mắt đó đang chảy vào hồn. Để rồi, đánh thức những người có trách nhiệm với dân.
Dân chúng vô cùng biết ơn những giọt nước mắt chia sẻ của những người yêu nước, thương dân. Nhưng dân mong rằng, một ngày thật gần, khi nói về dân, các đại biểu không rơi những giọt nước mắt bi thương, mà nở những nụ cười hạnh phúc.